hớt. Hai tay Long kéo hai chiếc vali nặng chịch lê thê trên một con ngõ hẻm trong phố sài gòn. Tay nó mỏi nhừ rồi nhưng nó phải cố vì bây giờ nó là người đàn ông duy nhất mà mẹ có thể nương tựa. – Có mỏi không con? Để mẹ kéo một cái cho? Trán Long lấm tấm mồ hôi nhễ nhại nhưng nó lắc đầu từ chối. – Con cố được. Mẹ đang mang bầu mà. Nhìn Long như vậy Trâm cũng thấy thương. Nó đang tuổi đi học mà nàng đã khiến cho nó phải bỏ xứ mà đi nơi khác sinh sống không bạn bè, không người thân. Cuối cùng thì