của cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi khóc thầm. Thương cha chí lớn không thành. Thương mẹ tần tảo sớm khuya. Thương anh tài cao phận thấp. Thương chị phận nữ đa đoan. Thương Cô Ba và Diễm hồng nhan bạc phận. Tinh thần tôi đang lang thang miền vô cực chứa đầy những sự kiện lộn xộn hỗn mang, bỗng có tiếng chào từ phía sau: “Cậu Út mới về chịu tang Thầy.” Tôi giật mình vì cách xưng hô rồi quay lại. Một gương mặt phụ nữ đẹp quý phái như lạ lại như quen. Đôi phút ngỡ ngàng, tôi nhận ra chị Duyên, người