cả 3 sóng vai vào nhà. Vừa đi, Bích vừa khoác tay Nhân và Dũng, gương mặt đậm đà yêu thương như đang được chìm đắm trong tình yêu mãnh liệt, dù rằng cả 2 chỉ đáng tuổi con bà, nhưng chúng có một con cu biết làm việc, thể lực vô biên, biết cách phô bày mị lực của con đực, và trên hết là sự quan tâm săn sóc dành cho bà, thứ mà Bích suốt nhiều năm nay chưa hề có được. “Chị đỡ buồn chưa?” “Đỡ nhiều rồi, cảm ơn mấy đứa.” Nhân cười bóp đít Bích rồi phụ họa an ủi theo Dũng: “Tối nay vui lắm, sợ chị buồn